GẶP LẠI BẠN XƯA - Trần Kính Lãm Trần
Gặp bạn xưa, thoáng chút ngậm ngùi
Mảnh mai ngày ấy chẳng còn đâu
Trừ ra ánh mắt tràn tinh nghịch
Là mãi neo trên chiếc miệng cười…
Gặp bạn xưa, chẳng nỡ giật mình
Đâu rồi ngày ấy dáng…minh tinh
Phải chăng ta cũng như cô ấy
Hoàng hôn đã chiếm hữu bình minh?
Gặp, bạn xưa kể chuyện cuộc đời
Dĩ nhiên có gió thổi mây trôi
Một giây dừng lại, đời nghèn nghẹn
Dường như ai cũng thế mà thôi…
Gặp bạn xưa, lắp bắp chuyện mình
Cứ như những ngày tháng phân vân
Không còn tồn tại trong giòng chảy
Cứ thế, cứ thế, những bạn thân…
Gặp bạn xưa, nói chuyện quên giờ
Nối cho khít lại tháng ngày qua
Bắt cho chặt những bàn tay lỏng
Lỏng vì đâu đó chuyện can qua…
Gặp bạn rồi, biết gặp nữa không
Hay rồi sẽ gặp ở…muôn trùng
Chẳng biết ở nơi xa xôi ấy
Nhớ, quên kỷ niệm cõi dương trần?
Gặp, thôi ngừng những chuyện linh tinh
Cụng ly cho đẫm cái nhân tình
Áp má cho đời lem thêm phấn
Nụ cười rệu rạo vẫn…còn duyên!
TKLT .
Phần còn lại
Thứ Hai, 1 tháng 7, 2019
Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019
THƯƠNG BINH.....TKLT
THƯƠNG BINH
Lính thiết giáp, bị B41 xơi 2 lần. Cụt 1 chân, 1 mảnh đạn còn nằm trong cơ phận cần thiết để lưu giống nòi. Anh hăng hái kể chuyện đời lính của mình, cũng hăng hái không kém kể chuyện bôn ba sau đời quân ngũ; Hăng hái hơn nữa, anh kể về câu chuyện con người cô đơn của anh,mỗi ngày tìm đến những nơi có cơm từ thiện...
Trong anh có cái gì cam chịu. Dường như anh không buồn! Hay nét khắc khổ trên khuôn mặt anh đã che đi mọi nỗi sầu âm ỉ?
Ngày xưa, bước chân ấy thật vững chãi đi vào khói lửa, cánh tay khỏe khoắn ấy vật lộn với chết chóc của đời chiến chinh. Đạn xuyên chân làm anh đi cà lết, đạn xuyên vai làm cánh tay teo tóp phải đút trong túi áo, vì không còn cử động được nữa. Nhưng cuộc sống đòi hỏi phải nỗ lực không chỉ cho riêng mình,mà còn cho con cái chưa đủ lớn khôn, nhất là khi gánh đời cơ cực ấy, anh chỉ gánh một mình, khi người vợ thân yêu đã về với lòng đất mẹ. Anh bán vé số thôi, nhưng nom anh vẫn hiên ngang. Chân anh đang chinh phục từng rẻo đường để tìm cơm tìm gạo. Và anh cảm thấy lòng rộn vui khi có ai đó chia sẻ với anh dăm phút ân cần. Thậm chí anh về, và không muốn người tiếp chuyện anh phải mua dùm anh tấm vé số mươi ngàn đồng bạc lẻ. Thật khác với lúc mới đến,anh chìa tập vé số trên cánh tay còn khỏe vào tận trong nhà:
_Mua dùm đi anh, đi...
Phần còn lại
Lính thiết giáp, bị B41 xơi 2 lần. Cụt 1 chân, 1 mảnh đạn còn nằm trong cơ phận cần thiết để lưu giống nòi. Anh hăng hái kể chuyện đời lính của mình, cũng hăng hái không kém kể chuyện bôn ba sau đời quân ngũ; Hăng hái hơn nữa, anh kể về câu chuyện con người cô đơn của anh,mỗi ngày tìm đến những nơi có cơm từ thiện...
Trong anh có cái gì cam chịu. Dường như anh không buồn! Hay nét khắc khổ trên khuôn mặt anh đã che đi mọi nỗi sầu âm ỉ?
Ngày xưa, bước chân ấy thật vững chãi đi vào khói lửa, cánh tay khỏe khoắn ấy vật lộn với chết chóc của đời chiến chinh. Đạn xuyên chân làm anh đi cà lết, đạn xuyên vai làm cánh tay teo tóp phải đút trong túi áo, vì không còn cử động được nữa. Nhưng cuộc sống đòi hỏi phải nỗ lực không chỉ cho riêng mình,mà còn cho con cái chưa đủ lớn khôn, nhất là khi gánh đời cơ cực ấy, anh chỉ gánh một mình, khi người vợ thân yêu đã về với lòng đất mẹ. Anh bán vé số thôi, nhưng nom anh vẫn hiên ngang. Chân anh đang chinh phục từng rẻo đường để tìm cơm tìm gạo. Và anh cảm thấy lòng rộn vui khi có ai đó chia sẻ với anh dăm phút ân cần. Thậm chí anh về, và không muốn người tiếp chuyện anh phải mua dùm anh tấm vé số mươi ngàn đồng bạc lẻ. Thật khác với lúc mới đến,anh chìa tập vé số trên cánh tay còn khỏe vào tận trong nhà:
_Mua dùm đi anh, đi...
Phần còn lại
Gieo ... Trần Kính Lãm Trần
Gieo...
Anh rể hắn bị mất sức lao động. Bản thân hắn bị tâm thần nhẹ. Hai anh em gây lộn với nhau hoài. Họ cùng chung một mái nhà với một cụ già là mẹ của hai chị em hắn, và mấy đứa cháu gọi hắn bằng cậu.
Đã từ 13 năm rồi, cứ mỗi lần đến thăm mái nhà ấy, là hắn cười cười rồi lẩn mất. Nghĩa là hắn tuy chẳng thù ghét gì, nhưng cũng chẳng thân thiện gì. Ai mà “chấp” người như hắn!
Rồi chị hắn lâm trọng bệnh, và qua đời…
Lạ thay, hắn lại thân thiện hơn khi khách đến thăm. Thậm chí hắn còn hỏi thăm này nọ…
Rồi ngày giỗ đầu của chị hắn, mấy đứa cháu làm đám giỗ cho mẹ thật tử tế. Khách theo lời mời đến nhà hắn để tưởng nhớ người quá cố. Ồ! Làm như hắn “tình cảm” hơn nữa thì phải! Hắn hỏi thăm như một người bình thường. Hắn kéo ghế, mời ngồi rồi ân cần rót nước.
Có lẽ, những lần thăm viếng cứ như hạt giống gieo vào lòng hắn, rồi sinh hoa kết trái đến không ngờ, để hắn trở nên bặt thiệp và tự nhiên hơn. Hắn chẳng những không còn lẩn tránh, mà còn tiễn khách ra về với nụ cười thật dễ mến, thật thân ái.
Tự nhiên nghĩ đến hạt giống trong lời Đức Ki tô. Nó âm thầm triển nở cho dù người gieo không hề biết rằng, việc làm của mình chẳng hề phí công tổn sức vô ích. Thậm chí hạt cải kia, tình yêu kia, dù nhỏ bé, nếu được trao đi với lòng mến yêu ăm ắp, thì hẳn rằng, một sáng tinh mơ, hạt cải ấy đã biến thành bụi cây cao lớn, tình yêu ấy đã trở thành nơi lưu trú cho lũ chim trời từ mãi đâu đến náu nương… Nghĩ đến mà thấy rằng, phải cố mà gieo đi những hạt cải bé nhỏ đang kiên nhẫn đợi chờ trong bàn tay còn ngần ngại.
Phần còn lại
Anh rể hắn bị mất sức lao động. Bản thân hắn bị tâm thần nhẹ. Hai anh em gây lộn với nhau hoài. Họ cùng chung một mái nhà với một cụ già là mẹ của hai chị em hắn, và mấy đứa cháu gọi hắn bằng cậu.
Đã từ 13 năm rồi, cứ mỗi lần đến thăm mái nhà ấy, là hắn cười cười rồi lẩn mất. Nghĩa là hắn tuy chẳng thù ghét gì, nhưng cũng chẳng thân thiện gì. Ai mà “chấp” người như hắn!
Rồi chị hắn lâm trọng bệnh, và qua đời…
Lạ thay, hắn lại thân thiện hơn khi khách đến thăm. Thậm chí hắn còn hỏi thăm này nọ…
Rồi ngày giỗ đầu của chị hắn, mấy đứa cháu làm đám giỗ cho mẹ thật tử tế. Khách theo lời mời đến nhà hắn để tưởng nhớ người quá cố. Ồ! Làm như hắn “tình cảm” hơn nữa thì phải! Hắn hỏi thăm như một người bình thường. Hắn kéo ghế, mời ngồi rồi ân cần rót nước.
Có lẽ, những lần thăm viếng cứ như hạt giống gieo vào lòng hắn, rồi sinh hoa kết trái đến không ngờ, để hắn trở nên bặt thiệp và tự nhiên hơn. Hắn chẳng những không còn lẩn tránh, mà còn tiễn khách ra về với nụ cười thật dễ mến, thật thân ái.
Tự nhiên nghĩ đến hạt giống trong lời Đức Ki tô. Nó âm thầm triển nở cho dù người gieo không hề biết rằng, việc làm của mình chẳng hề phí công tổn sức vô ích. Thậm chí hạt cải kia, tình yêu kia, dù nhỏ bé, nếu được trao đi với lòng mến yêu ăm ắp, thì hẳn rằng, một sáng tinh mơ, hạt cải ấy đã biến thành bụi cây cao lớn, tình yêu ấy đã trở thành nơi lưu trú cho lũ chim trời từ mãi đâu đến náu nương… Nghĩ đến mà thấy rằng, phải cố mà gieo đi những hạt cải bé nhỏ đang kiên nhẫn đợi chờ trong bàn tay còn ngần ngại.
Phần còn lại
Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019
Ruồi ...
Ruồi ....
RUỒI Mỗi lần qua lại mấy cây cầu ở bắc ngang 2 bờ ở thượng nguồn kênh Nhiêu Lộc, là tôi thấy mình cà ngáo chi lạ, các cụ ạ! Ai đời, có lắm lúc, chỉ có mình mình đi đúng chiều, trong khi cả đàn xe chạy theo hướng ngược lại, dù người ta có trồng mấy cái trụ nhựa sơn màu cam rất bắt mắt ở cả hai đầu cầu, để cản ngăn đám xe chạy ngược ngạo ấy.
Rất nhiều khi, tôi phải cúi đầu trước đa số kẻ đang phi vèo vèo trên cầu ngược với chiều tôi lái xe. Tất nhiên, vì tôi là thiểu thiểu số người ngu vốn chấp hành luật giao thông, nên đa đa số kẻ chạy xe bất cần đời ấy có vẻ như đang rất vênh mặt lên, ra vẻ ta là người tuyệt tuyệt tự do!
Thậm chí, đám lái xe chỉ coi trọng sự tiện lợi của chính mình ấy, còn ép những kẻ thế cô như thằng tôi ngu muội này, khiến nhiều lúc mặt tôi xanh như tàu lá trong tràng cười rất vinh hiển của kẻ chiến thắng!
Lâu lâu, tôi mới thấy có bóng dáng ông áo vàng thủng thỉnh ở cái đầu cầu nào đó, thì ô hay, đường chi mà rộng thế cơ chứ, bởi lũ xe rạo rực kia đã lủi đi khỏi tầm ngắm của trự áo vàng. Rồi, đại đại hiếm lần tôi được chứng kiến 1 anh tài xế 4 bánh đang vừa mở cửa xe, vừa lẩm bẩm, chết mẹ rồi, lại tốn tiền…
Ừ, thì tại anh ta đi ngược chiều chứ sao. Có cả bảng cấm, bảng hướng dẫn rành rành, có yết thị về số tiền phải đóng phạt nếu vi phạm luật giao thông, mà cụ thể là đi ngược chiều trên những cây cầu này, mà anh ta cứ tỉnh như ruồi vậy. Lạ là, non nước này có quá trời ruồi mà chẳng làm sao chúng bớt vo ve: Này thì vượt đèn đỏ, này thì đi ngược đường, này thì làm chuyện ngược lòng dân, này thì nâng điểm, này thì hạ dùi cui…, đủ cả, chẳng thiếu sự gì!
LAM TRẦN 13.06.2019
Phần còn lại
RUỒI Mỗi lần qua lại mấy cây cầu ở bắc ngang 2 bờ ở thượng nguồn kênh Nhiêu Lộc, là tôi thấy mình cà ngáo chi lạ, các cụ ạ! Ai đời, có lắm lúc, chỉ có mình mình đi đúng chiều, trong khi cả đàn xe chạy theo hướng ngược lại, dù người ta có trồng mấy cái trụ nhựa sơn màu cam rất bắt mắt ở cả hai đầu cầu, để cản ngăn đám xe chạy ngược ngạo ấy.
Rất nhiều khi, tôi phải cúi đầu trước đa số kẻ đang phi vèo vèo trên cầu ngược với chiều tôi lái xe. Tất nhiên, vì tôi là thiểu thiểu số người ngu vốn chấp hành luật giao thông, nên đa đa số kẻ chạy xe bất cần đời ấy có vẻ như đang rất vênh mặt lên, ra vẻ ta là người tuyệt tuyệt tự do!
Thậm chí, đám lái xe chỉ coi trọng sự tiện lợi của chính mình ấy, còn ép những kẻ thế cô như thằng tôi ngu muội này, khiến nhiều lúc mặt tôi xanh như tàu lá trong tràng cười rất vinh hiển của kẻ chiến thắng!
Lâu lâu, tôi mới thấy có bóng dáng ông áo vàng thủng thỉnh ở cái đầu cầu nào đó, thì ô hay, đường chi mà rộng thế cơ chứ, bởi lũ xe rạo rực kia đã lủi đi khỏi tầm ngắm của trự áo vàng. Rồi, đại đại hiếm lần tôi được chứng kiến 1 anh tài xế 4 bánh đang vừa mở cửa xe, vừa lẩm bẩm, chết mẹ rồi, lại tốn tiền…
Ừ, thì tại anh ta đi ngược chiều chứ sao. Có cả bảng cấm, bảng hướng dẫn rành rành, có yết thị về số tiền phải đóng phạt nếu vi phạm luật giao thông, mà cụ thể là đi ngược chiều trên những cây cầu này, mà anh ta cứ tỉnh như ruồi vậy. Lạ là, non nước này có quá trời ruồi mà chẳng làm sao chúng bớt vo ve: Này thì vượt đèn đỏ, này thì đi ngược đường, này thì làm chuyện ngược lòng dân, này thì nâng điểm, này thì hạ dùi cui…, đủ cả, chẳng thiếu sự gì!
LAM TRẦN 13.06.2019
Phần còn lại
LỜI GỬI MƯA .... Trần Kính Lãm Trần
Xin post lại những bài của Facebook Trần Kính Lãm Trần ... ít ra cũng làm đẹp thêm cuộc sộng . Đa tạ
LỜI GỬI MƯA
Kính thưa cơn mưa chiều hiu hắt,
Sao không mưa một lần cho nước mắt cạn ly?
Để ta không còn rấm rức nẻo đường về
Rằng chưa bao giờ đối ẩm cùng mưa cho đến khi dứt hạt.
Bao giờ cũng thế, mưa với ta là tình yêu dào dạt
Là ướt từ trong tận đáy nhất của tâm hồn
Là giãi bày cùng gió đến ngàn phương
Là chỉn chu những nét liêu xiêu trên trang giấy vội
Là những gì mà cả đời ta chưa từng đưa tay với
Là những gì ta chỉ muốn nói với riêng ta.
Âm thầm ư? Vâng, chỉ là giọng hát ngân nga
Trên ướt át của tàng cây ven đại lộ.
Thỉnh thoảng có chú sâu, ban đầu còn bỡ ngỡ
Ngã sóng xoài sau một cú đu giây
Nhập nhòe rồi đủng đỉnh, loay hoay
nấp đâu đó dưới chiếc lá vừa run rẩy rời cành tươm nước mắt.
Những giòng nước lan man chảy về đâu cho hết.
Súc vào chân cho trôi đi mọi hạt cát cuộc đời.
Ta với mưa, ôi những phút thảnh thơi
Những hạt nước tinh khôi ấy làm lòng ta sạch bóng.
Kính thưa anh mưa, chị mưa, chiều nay trời lồng lộng.
Ta về đây, nếu muốn, xin cứ đậu trước cửa nhà. Hồn ta mãi mãi thiết tha.
Xin mưa ở lại ngân nga đêm này...
Phần còn lại
LỜI GỬI MƯA
Kính thưa cơn mưa chiều hiu hắt,
Sao không mưa một lần cho nước mắt cạn ly?
Để ta không còn rấm rức nẻo đường về
Rằng chưa bao giờ đối ẩm cùng mưa cho đến khi dứt hạt.
Bao giờ cũng thế, mưa với ta là tình yêu dào dạt
Là ướt từ trong tận đáy nhất của tâm hồn
Là giãi bày cùng gió đến ngàn phương
Là chỉn chu những nét liêu xiêu trên trang giấy vội
Là những gì mà cả đời ta chưa từng đưa tay với
Là những gì ta chỉ muốn nói với riêng ta.
Âm thầm ư? Vâng, chỉ là giọng hát ngân nga
Trên ướt át của tàng cây ven đại lộ.
Thỉnh thoảng có chú sâu, ban đầu còn bỡ ngỡ
Ngã sóng xoài sau một cú đu giây
Nhập nhòe rồi đủng đỉnh, loay hoay
nấp đâu đó dưới chiếc lá vừa run rẩy rời cành tươm nước mắt.
Những giòng nước lan man chảy về đâu cho hết.
Súc vào chân cho trôi đi mọi hạt cát cuộc đời.
Ta với mưa, ôi những phút thảnh thơi
Những hạt nước tinh khôi ấy làm lòng ta sạch bóng.
Kính thưa anh mưa, chị mưa, chiều nay trời lồng lộng.
Ta về đây, nếu muốn, xin cứ đậu trước cửa nhà. Hồn ta mãi mãi thiết tha.
Xin mưa ở lại ngân nga đêm này...
Phần còn lại
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)