Gieo...
Anh rể hắn bị mất sức lao động. Bản thân hắn bị tâm thần nhẹ. Hai anh em gây lộn với nhau hoài. Họ cùng chung một mái nhà với một cụ già là mẹ của hai chị em hắn, và mấy đứa cháu gọi hắn bằng cậu.
Đã từ 13 năm rồi, cứ mỗi lần đến thăm mái nhà ấy, là hắn cười cười rồi lẩn mất. Nghĩa là hắn tuy chẳng thù ghét gì, nhưng cũng chẳng thân thiện gì. Ai mà “chấp” người như hắn!
Rồi chị hắn lâm trọng bệnh, và qua đời…
Lạ thay, hắn lại thân thiện hơn khi khách đến thăm. Thậm chí hắn còn hỏi thăm này nọ…
Rồi ngày giỗ đầu của chị hắn, mấy đứa cháu làm đám giỗ cho mẹ thật tử tế. Khách theo lời mời đến nhà hắn để tưởng nhớ người quá cố.
Ồ! Làm như hắn “tình cảm” hơn nữa thì phải! Hắn hỏi thăm như một người bình thường. Hắn kéo ghế, mời ngồi rồi ân cần rót nước.
Có lẽ, những lần thăm viếng cứ như hạt giống gieo vào lòng hắn, rồi sinh hoa kết trái đến không ngờ, để hắn trở nên bặt thiệp và tự nhiên hơn. Hắn chẳng những không còn lẩn tránh, mà còn tiễn khách ra về với nụ cười thật dễ mến, thật thân ái.
Tự nhiên nghĩ đến hạt giống trong lời Đức Ki tô. Nó âm thầm triển nở cho dù người gieo không hề biết rằng, việc làm của mình chẳng hề phí công tổn sức vô ích. Thậm chí hạt cải kia, tình yêu kia, dù nhỏ bé, nếu được trao đi với lòng mến yêu ăm ắp, thì hẳn rằng, một sáng tinh mơ, hạt cải ấy đã biến thành bụi cây cao lớn, tình yêu ấy đã trở thành nơi lưu trú cho lũ chim trời từ mãi đâu đến náu nương…
Nghĩ đến mà thấy rằng, phải cố mà gieo đi những hạt cải bé nhỏ đang kiên nhẫn đợi chờ trong bàn tay còn ngần ngại.
Phần còn lại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét