THƯƠNG BINH
Lính thiết giáp, bị B41 xơi 2 lần. Cụt 1 chân, 1 mảnh đạn còn nằm trong cơ phận cần thiết để lưu giống nòi. Anh hăng hái kể chuyện đời lính của mình, cũng hăng hái không kém kể chuyện bôn ba sau đời quân ngũ; Hăng hái hơn nữa, anh kể về câu chuyện con người cô đơn của anh,mỗi ngày tìm đến những nơi có cơm từ thiện...
Trong anh có cái gì cam chịu. Dường như anh không buồn! Hay nét khắc khổ trên khuôn mặt anh đã che đi mọi nỗi sầu âm ỉ?
Ngày xưa, bước chân ấy thật vững chãi đi vào khói lửa, cánh tay khỏe khoắn ấy vật lộn với chết chóc của đời chiến chinh. Đạn xuyên chân làm anh đi cà lết, đạn xuyên vai làm cánh tay teo tóp phải đút trong túi áo, vì không còn cử động được nữa. Nhưng cuộc sống đòi hỏi phải nỗ lực không chỉ cho riêng mình,mà còn cho con cái chưa đủ lớn khôn, nhất là khi gánh đời cơ cực ấy, anh chỉ gánh một mình, khi người vợ thân yêu đã về với lòng đất mẹ. Anh bán vé số thôi, nhưng nom anh vẫn hiên ngang. Chân anh đang chinh phục từng rẻo đường để tìm cơm tìm gạo. Và anh cảm thấy lòng rộn vui khi có ai đó chia sẻ với anh dăm phút ân cần. Thậm chí anh về, và không muốn người tiếp chuyện anh phải mua dùm anh tấm vé số mươi ngàn đồng bạc lẻ. Thật khác với lúc mới đến,anh chìa tập vé số trên cánh tay còn khỏe vào tận trong nhà:
_Mua dùm đi anh, đi...
Phần còn lại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét